Tự Phê Với Vợ

Mình ơi thương lắm mình ơi!
Thân mềm, phận yếu đội trời nắng mưa.
Những lần đi sớm về trưa
Dặm trường lặn lội cò cưa với đời.

Bụng đói thắt, vẫn gượng cười
Lại còn gặp kẻ lả lơi đưa tình.
Mà mình chẳng dám nói khinh
Lòng ta muối xát thương mình đắng cay.

Vì chồng con, cả hai tay
Một tay vun vén, một tay tảo tần.
Bao hôm chồng chẳng ở gần
Nửa đêm con quấy không than trách hờn.

Chồng người cà vạt, đầu trơn
Áo quần là luột, lời ngon, dáng ngà.
Khi đi mua váy làm quà
Khi về còn tặng lắc vàng, đô la.

Chồng mình chả giống người ta
Đầu bù, râu rối, miệng la, mắt lừ.
No cơm thích thổi tù và
Trông trên ngó dưới xót xa hộ người.

Bỏ nhà cửa, chạy ngược xuôi
Thân ốc chặng đặng còn nuôi rêu nhiều.
Lời ngọt chẳng có bao nhiêu
Tặng đời hết, còn lời điêu lời nồng.

Chém cho hết loại đàn ông
Hèn để vợ gánh bão giông với đời.
Mình ơi thương lắm mình ơi!

Lãn Nhân

Thử Lộ Ngộ Duyên

Có đi mới biết lối xa gần
Gói mỏi rồi khôn giữa bụi trần.
Đường dốc cheo leo qua thác lũ
Lối quanh vắt vẻo tới phù vân.
Sa cơ ắt rõ điều nên tránh
Lạc bước càng hay lẽ phải cần.
Vạn lộ xưa nay đà mãi bộ
Ngàn phương vững tiến há chồn chân.

Cuối xuân nhuỵ héo sắc phai
Đầu hè biết có còn ai nhớ mình!
Lãn Nhân

Thấy Bùn Thì Hãy Trồng Sen

Gặp lúc phong sương chớ luỵ phiền
Thấy bùn đừng sợ, hãy trồng sen.
Lòng trong chẳng ngại đời đen bạc
Ý sáng càng thêm cảnh dịu hiền.
Chắt lọc khổ đau làm dưỡng chất
Gieo mầm hy vọng đón an nhiên.
Một mai hương tỏa từ tâm thiện
Khi ấy rong chơi chốn định thiền.

Lãn Nhân

Nói Với Khách

Này chàng thi sĩ hãy còn duyên
Nán chút hài rồng thiếp ngỏ riêng
Chớ học phường Tây ròm suối ngọc
Hay đua giặc Mã trộm đào tiên
Đồi non khéo dựng nền thêm vững
Giếng cũ tài khơi mạch lại liền
Nếu trọng hoa nhài khi cỏ mật
Dễ quên hai chữ thảo cùng hiền.

Lãn Nhân

Cô Chủ Quán

Cô chủ xinh tươi tính lại hiền
Bao chàng ngấp nghé muốn đưa duyên
Mơ màng lão Tú chờ tay ngọc
Hí hửng anh Trà đợi gót tiên
Ước được chung đôi xây tổ ấm
Mơ cùng sánh bước dựng nhà riêng
Nay nghe cô chủ năm con mọn
Hảo hán đua nhau xách dép liền

Tú Lòng Thòng

Chuyện Vĩ Mô

Thi đàn nói chính trị làm chi!
Bởi những nhà thơ giúp được gì?
Vạch kế trừ gian quan đã nghĩ
Bày mưu đuổi giặc Bác từng đi
Ôn tồn đối sách - đừng nên kị!
Cẩn thận con đường - chớ phải nghi!
Lãnh đạo ai người không bận trí
Khi mà đất nước bị lâm nguy?

HỒNG THOẠI

Mưu Sinh

Ơi chàng bữa tối muốn dùng chi
Nghĩa thắm làm cho bất cứ gì
Mẹ yếu đau lòng giao thiếp ở
Cha già xót dạ tiễn con đi
Bao năm đất khách tâm đừng ngại
Bấy thuở quê nhà trí chớ nghi
Xứ lạ mưu sinh cầu hạnh phúc
Hoang tàn bão lụt kẻo lâm nguy.

Huy Thanh

Cóc Thấy Chi - Đếch Nghĩ Gì

Nhắm mắt như mù cóc thấy chi,
Bưng tai giống điếc đếch nghe gì.
Giàn khoan cố thích nên không kỵ,
Hải giám vờ yêu vậy thử đi.
Tàu lạ giết dân cần xã hỉ,
Lưỡi bò lấn biển chớ hồ nghi.
Tâm bình giống bọn phê ma úy,
Trí định lo gì tổ quốc nguy.

phamanhoa

Thất Phu Hữu Trách

Quốc phá, lòng sao chẳng gợn chi?
Gia vong, dạ lại chớ lay gì.
Biển Đông sóng dậy, bao người nghĩ,
Ải Bắc mây giăng, mấy kẻ đi?
Nợ nước toan đền thì dị nghị,
Thù nhà định trả lại hồ nghi.
Cầm quyền hãy nhớ: dân vi quý!
Dân bị xem thường, xã tắc nguy!!!

phamanhoa

Nghĩ Chi - Nói Gì

Vị Xuyên Cao Lộc nói điều chi ?
Cắm mốc được thua hỏi nghĩ gì ?
Đảo Đá ông cha ngâm cốt giữ
Hoàng Sa con cháu xả thân đi
Dân bàn giữ nước nào ai kị ?
Quan nói thù nhà đố kẻ nghi
Đổi đất lấy bình không thể ổn
Láng giềng hai mặt lại càng nguy.

Tuyen45

Lãn Nhân

Địa chỉ: Hà Nội

Bút lực: 49.7

Trang 1/36